ĐIỀN DUYÊN - Trang 1907

ngữ chuyên nghiệp dạy dỗ, dẫn dắt hắn lên tầng cao hơn. Nay hắn đối với
sự lĩnh ngộ ý cảnh, ngay cả Đỗ Quyên không thể không ca ngợi, đời này
nàng không thể đạt được, bởi vì nàng không có thiên phú đó.

Cho nên, đối mặt hai bức họa này, không phải người trong nghề, căn bản

nhìn không ra khác biệt, chỉ cho rằng bức hoạ trên quạt của Thẩm Vọng đại
khí, tài nghệ thuần thục.

Nhưng ở đây đều không phải là tài trí bình thường, dù không bằng

Hoàng Nguyên và Lâm Xuân, chỉ cần Lâm Xuân chỉ điểm một chút, cẩn
thận nhìn đều thấy hình như có chút đạo lý, đều kinh ngạc thẫn thờ.

Hoàng Nguyên đè nén sự khác thường trong lòng, cười nói: "Chẳng lẽ

ngươi đoán ra tranh này do ta vẽ, cố ý giúp ta thêm mặt mũi? Đừng dát
vàng lên mặt ta, sao ta so sánh được với tài vẽ của Cảnh phu tử chứ? Cảnh
phu tử nổi danh thi hoạ ở thư viện chúng ta."

Xuôi theo bên người tay cầm tay Lâm Xuân, lặng lẽ nhéo nhéo.

Lâm Xuân nhất thời im miệng không nói.

Tiếp đó, Hoàng Nguyên hỏi hắn về cảnh sắc 4 mùa ở thôn Thanh Tuyền.

Lâm Xuân liền cười nói.

Vừa mở miệng, quả nhiên là thao thao bất tuyệt, thần thái bay cao.

Hoàng Nguyên không ngừng đặt câu hỏi, người bên ngoài chỉ có phần

nghe.

Thẩm Vọng càng thêm nhìn không thấu Lâm Xuân, nhịn không được đề

nghị: "Nghe Lâm huynh đệ nói phấn khích như vậy, không bằng thi triển tài
nghệ vẽ một bức cho mọi người thưởng thức được không?"

Mọi người đều chờ đợi nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.