ĐIỀN DUYÊN - Trang 1909

Lâm Xuân hơi hơi nhíu mày, nghĩ Đỗ Quyên bọn họ chắc sẽ thất vọng

lắm.

Hoàng Nguyên cũng có chút xấu hổ. Tuy hắn muốn đi du học, nhưng

chậm vài ngày không phải không thể, chỉ vì không muốn đối mặt với cha
mẹ ruột, nên mới vội vã muốn đi. Đi ra ngoài hai năm, một người gặp biến
cố cũng có thể thản nhiên tiếp thu. Khi đó sẽ cùng người nhà ở chung, mới
càng thêm tự nhiên.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Cũng may lúc này, Hoàng Ly bính bính khiêu khiêu chạy vào, bảo là

muốn ăn cơm, mọi người không đề cập tới việc này nữa.

Mồi được mang lên nhắm rượu. Hoàng Lão Thực, Nhậm Tam Hòa,

Phùng Trường Thuận và Lâm Đại Mãnh đều lên bàn bồi khách.

Phùng Trường Thuận cười nói: "Ta cậy già lên mặt, trước hết nói một

câu: chúng ta đều là người thô thiển, không biết ăn nói, tiểu huynh đệ đừng
ghét bỏ, khi nào có dịp vào núi du ngoạn, ghé nhà thợ săn ăn bữa cơm."

Mọi người đều cười.

Thẩm Vọng có bài học lần trước, không dám bất kính, rất sợ bị Đỗ

Quyên cười hắn hủ nho, xắn tay áo ra vẻ hào phóng, hướng Phùng Trường
Thuận mời rượu, nói đây mới là tính tình thật; Tảm Hư Cực cũng mỉm
cười, nói việc đồng áng với Lâm Đại Mãnh ngồi kế bên.

Hoàng Nguyên cung kính giúp cha gắp đồ ăn rót rượu, hỏi thăm sức

khoẻ các vị trưởng bối, tạm thời biểu lộ hiếu tâm. Hoàng Lão Thực chỉ biết
nói tốt, đều tốt, cả gia đình đều tốt. Hoàng Nguyên mỉm cười, nói: "Cha, ta
là con trai của ngươi, đừng khách khí như thế." Hoàng Lão Thực ngây ngô
cười: "Không khách khí."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.