ĐIỀN DUYÊN - Trang 1922

Hắn làm ra một cái bình phong nhỏ hẹp dài, ước chừng một thước rộng,

hai thước dài, trên đó điêu một vòng mặt trời đỏ từ từ mọc lên sau dãy núi,
hào quang vạn trượng, phá vỡ mây mù chiếu khắp đại địa, bên cạnh đề
"Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ."

Hoàng Nguyên nhìn khiếp sợ vạn phần, giờ mới hiểu được vì sao hắn

chậm rãi nói mình không biết vẽ tranh, thì ra hắn am hiểu điêu khắc, một
loại hội họa khác.

Nhưng bức điêu khắc này quá đả kích người...

Hắn không thể hiểu được lòng mình: Đỗ Quyên giỏi, Lâm Xuân cũng

thế, đều lớn lên nơi núi sâu, không có danh sư chỉ điểm, nhưng lại có thành
tựu như vậy, làm cho thư sinh bọn họ được các đại nho từ khắp nơi chỉ bảo,
làm sao mà chịu nổi?

Là kết quả của học tự nhiên?

Hai mắt hắn sáng ngời, quyết định trước không đi Hồ Châu du học, về

thôn Thanh Tuyền bồi dưỡng hai năm lại nói. Dù sao hắn còn trẻ, vừa lúc
thừa dịp này hiếu kính trưởng bối, bù lại nỗi đau bọn họ mất đi nhi tử.

Ngày kế, Lâm Xuân đem bình phong đưa đi dịch quán.

Hắn nói với Triệu Ngự sử, bộ bình phong này có 4 cái, theo thứ tự là

"Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ", "Sông chảy ra biển mênh mông",
"Hổ gầm rừng núi, bách thú kinh hoàng", "Hoa hiếm mới nở, không sợ bị
mai một". Ba cái còn lại còn chưa làm xong, làm xong sẽ đưa đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.