Hoàng Lão Thực nghiêm mặt nói: "Nguyên Nhi nói rất đúng, mối hôn
nhân này chúng ta không thể nhận. Đại tỷ, năm xưa ta đã nói, Kim Quý nhà
ngươi không xứng với Đỗ Quyên nhà ta, cứ cố đuổi theo tính chuyện gì
đây!"
Nhi tử có chủ ý, hắn tuyệt đối duy trì nhi tử, rất quán triệt tiêu chuẩn "ở
nhà nghe cha", "Ở riêng nghe vợ", lại sau này là "con gái lớn nghe con",
hôm nay là "con trai về nghe con trai".
Hoàng Nguyên nhìn Hoàng Chiêu Đệ cười lạnh.
Cha là Lão Thực, nương là người tuân thủ nữ tắc, không thể cãi lời cha
mẹ chồng, bọn tỷ muội thân là nữ tử không tiện ra mặt, nhưng hắn trở lại
——
Từ giờ trở đi, cái nhà này sẽ do hắn đương gia làm chủ!
"Đại cô, cháu vừa từ trong tù ra, chuyện cần xử lý rất nhiều. Huống hồ
trong nhà nghèo, chúng ta cũng không thể ở lâu tại phủ thành, hai ngày nay
phải thu thập trở về thôn Thanh Tuyền. Ở bên ngoài, không tiện chiêu đãi
đại cô nên không lưu đại cô. Đại cô về nhà vấn an biểu ca đi."
Hoàng Nguyên trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Hoàng Chiêu Đệ vạn lần không nghĩ tới, năm xưa bị chất nữ khinh
thường, nay nhi tử đậu Tiến sĩ lại bị cháu khinh thường, giống như nàng
làm gì cũng không vừa mắt cả nhà đại đệ, nên căm phẫn rời đi.
Hoàng Nguyên đuổi đại cô đi, gọi 2 tiểu tử từ Nguyên Mộng Trai tới,
phân phó một hồi, bọn họ lập tức chạy tới huyện Sơn Dương. Sau đó, hắn
trước mặt cha mẹ mặt trịnh trọng nói với Đỗ Quyên: có hắn người đệ đệ
này, trừ phi chính nàng gật đầu, bằng không ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý
lên nàng.