ĐIỀN DUYÊN - Trang 1970

pháp sao? Ái dà, ngươi đánh ta! Ta lão hán đã hơn sáu mươi, ta cũng sống
đủ rồi, ta liều mạng với các ngươi..."

Hắn vừa hô vừa tới gần, làm cho 2 người hầu liên tiếp lui về phía sau, lui

đến sát lề đường, sợ hắn thực sự có nguy hiểm thì có mồm năm miệng
mười cũng không thể nói rõ, nên đè trên người bọn họ.

Thì ra Diêu Kim Quý nghe được Nhậm Tam Hòa không có mặt, lại

muốn biểu lộ thành tâm, không dám mang nhiều người đến, chỉ dẫn theo 2
tên tùy tùng, bởi vậy, Phùng Trường Thuận một người mà ngăn trở hai.

Bên này, Hoàng Ly cũng ra sân.

Quần áo bằng vải thô in hoa hồng được giặt đến trắng bệch bọc thân thể

nhỏ lung linh, nha kế (kiểu tóc của con gái thời xưa) trên đầu không có
món trang sức nào, ánh mắt kinh hoảng như con nai con hoảng sợ, so với
Hoàng Lão Thực và Phùng thị, càng làm người ta yêu.

Nàng chạy đến trước mặt Phùng Thị và đại cô, bộ dáng muốn kéo lại

không thể kéo, cũng khóc, hỏi: "Nương, vì sao đại cô lừa gia gia? Gia gia
không phải là cha đại cô sao? Cha ta không phải là huynh đệ ruột của đại
cô sao? Chúng ta không phải là thân thích của đại cô sao? Vì sao đại cô và
biểu ca muốn khi dễ chúng ta như vậy?"

Phùng Thị kêu khóc nói: "Bọn họ là quan! Con của hắn làm quan!"

Một mặt níu vạt áo chị chồng, thê lương khóc nói: "Van cầu tổ tông tỷ tỷ

nha —— khai khai ân, cho con đường sống đi —— "

Hoàng Ly cũng khóc nghẹn ngào, mờ mịt nhìn chung quanh hỏi: "Làm

quan... Có thể... đoạt biểu muội làm thiếp sao? Làm quan, muốn làm cái gì
thì làm cái đó..."

Hoàng Chiêu Đệ hoàn toàn không thể chống đỡ, mụ đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.