ĐIỀN DUYÊN - Trang 1990

Hoàng Nguyên hơi chậm lại, gật đầu nói: "Ta cũng vì đề cao tài nghệ vẽ

tranh. Đây chính là biện pháp luyện tốt nhất."

Năm đó đến phủ thành, Dương gia rất ít cho hắn tiền bạc, nói ở tại Trần

gia không cần tiền. Hắn sống rất gian nan. Trần phu nhân luôn bày sắc mặt
thi ân đối với hắn. Hắn cũng không muốn xin tiền nàng, cho nên mới đi bán
tranh.

Vì bán tranh, khắc khổ dụng công, khổ sở trong đó không cần phải nói.

Hôm đó tại đường thượng, Dương Ngọc Vinh và Đỗ Quyên tính phí nuôi

nấng hắn, ấn mỗi tháng trên mười lượng bạc, còn thêm một ngàn lượng phí
dụng, nói làm như hắn là hào hoa xa xỉ công tử, mà không biết hắn từ năm
mười một tuổi đã không cầm một đồng bạc của nhà, sau này còn đưa bạc
về nhà.

Lời này hắn không nói trên công đường, toàn làm hoàn trả ân cứu mạng

đi.

Đáng giận là, nay vẫn bêu danh vong ân phụ nghĩa.

Hoàng Ly vội lay cánh tay Hoàng Nguyên nói: "Ca ca, cái này gọi là

'Bảo kiếm từ gió bão ma luyện ra, hoa mai muốn thơm phải chịu lạnh', cho
nên ngươi mới có thành tựu như bây giờ! Chúng ta ở nhà cái gì cũng học.
Hiện tại, ta và 2 tỷ tỷ biết làm gia vụ, còn có thể săn thú, mò cá, làm ruộng.
Đi đến đâu cũng không sợ. Ta cảm thấy nhị tỷ nói rất đúng, chúng ta ở đây
cũng là nhàn rỗi, có thể kiếm chút tiền ăn cơm cũng tốt."

Hoàng Nguyên tò mò hỏi: "Ngươi cũng biết săn thú?"

Hoàng Ly tự hào đáp: "Đương nhiên", rồi thao thao bất tuyệt nói.

Nàng cũng theo Đỗ Quyên, cảm thấy ở trong núi đặc biệt phương tiện.

Ăn thì khắp nơi đều là, chỉ cần ngươi cần mẫn làm việc. Ở trong thành đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.