ĐIỀN DUYÊN - Trang 1988

quả này, nàng thật không nghĩ ra.

Lại chợt nghĩ, áo não nói: "Đây không phải là 'nhà dột gặp mưa dầm'

sao! Chúng ta ở khách điếm, mỗi ngày miệng ăn núi lở, không thể kiếm
tiền, cửa hàng còn bị người đập. Lâu ngày dài tháng phải làm sao đây?"

Tuy nàng có bạc, nếu không mượn tiểu di, Hoàng gia đã bị mắc nợ.

Phùng Thị vừa nghe liền nóng nảy, lập tức ngồi thẳng người.

Hoàng Nguyên vội trấn an nàng, nói: "Nương đừng nóng vội. Đã bắt

Trần gia bồi thường."

Lại chuyển hướng Đỗ Quyên nói: "Việc này ngươi đừng quan tâm, dù

sao cũng có ta."

Đỗ Quyên bật cười nói: "Có ngươi? Dựa vào ngươi một đứa nhỏ mười

mấy tuổi, còn chưa thành gia lập nghiệp, đòi nuôi chúng ta đông người như
vậy, chúng ta ăn cũng không trôi. Tuy ta không có bản lĩnh, làm một ít thức
ăn ra phố bán, kiếm phí dụng sống tạm vẫn có thể được."

Hoàng Nguyên nghe xong gào to nói: "Nói bậy! Không cho đi!"

Lại buồn bực nói: "Ta mười mấy tuổi, chẳng lẽ ngươi quá hai mươi? Nói

như già lắm vậy. Tuy nói là miệng ăn núi lở, cũng ăn không hết bao nhiêu
ngày, đợi xong vụ án này, chúng ta trở về thôn Thanh Tuyền."

Nói xong đứng dậy trở về phòng, lấy toàn bộ dành dụm của mình, có

năm trăm lượng ngân phiếu cùng mấy chục lượng bạc vụn, toàn bộ giao
cho Đỗ Quyên. Rồi nhăn mặt nói, Nguyên Mộng Trai mỗi ngày cũng có
chút tiền thu vô, cho nên nàng không cần phải gấp gáp.

Đỗ Quyên không khách khí, nhận lấy ngân phiếu, để cha mẹ an tâm, đưa

cho bọn hắn xem một lần, nói: "Nếu vụ án này kéo dài thì sao? Một vụ án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.