ĐIỀN DUYÊN - Trang 202

ở ngoài núi, thế giới ngoài núi rộng lớn, dạng người gì mà không có. Cho
nên, hắn muốn việc này cắm rễ trong lòng hai gia đình, tính định hôn ước
miệng.

Bởi vậy nói thêm: "Vậy hai nhà chúng ta trước hết định như vậy, đợi

Xuân Nhi và Hoa Nhi lớn đến bảy tám tuổi, đưa sính lễ định thân."

Không ngờ Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng lo lắng việc này, vì thế

gật đầu đáp ứng.

Mọi người định xong, Lâm Đại Đầu chết sống muốn giữ hai vợ chồng

Hoàng Lão Thực ăn cơm chiều, "Đều nói 'Một nhà có con gái trăm nhà
cầu', ta tới cửa cầu, lại không thể đặt sính lễ, vẫn không thể thỉnh một bữa
cơm chiều sao? Lại nói chuyện này chúng ta đã định, cũng tính là thân
thích. Cùng ăn bữa cơm, thêm thân thiết lại náo nhiệt."

Vừa hối vợ hắn nhanh chóng đi phòng bếp thu thập, vừa tự mình qua

Hoàng gia, cứng rắn mời Phùng bà mụ tới.

Đối với kết quả này, người Hoàng gia cũng vừa lòng, vì thế ở lại.

Bận rộn mãi đến lúc lên đèn mới ăn cơm.

Trên cái bàn ở giữa nhà chính Lâm gia hào phóng để một ngọn đèn dầu,

toả ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên bốn năm cái bát lớn bằng đất nung, đều
là chút rau xanh nhà nông. Thức ăn chay có măng tây và rau xanh, món ăn
mặn là rau hẹ xào trứng gà và thịt khô nấu măng, còn có một chén lớn thịt
thỏ, là vợ Đại Đầu hôm kia để lại non nửa con thỏ ướp, hôm nay vừa lúc
dùng tới.

Mọi người ngồi vây quanh bàn nói giỡn, không khí náo nhiệt, nghiễm

nhiên đã là thông gia. Thanh âm khẩu khí lớn chấn động cả đèn đuốc cũng
chớp loé, sáng tối không chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.