ĐIỀN DUYÊN - Trang 2127

Hắn nhớ tới năm xưa mới tới phủ thành, thực không phải tư vị.

Đỗ Quyên vội giải thích: "Ngươi mới đến chắc cũng là nhớ nhà đúng

không? Thời gian dài mới đỡ hơn. Lâm Xuân chưa từng đi xa, chưa từng
rời cha mẹ, mới bắt đầu không quen cũng là bình thường. Về sau chắc chắn
sẽ không. Hắn và Cửu Nhi có khi ở trên núi mấy ngày, trước nay gan không
nhỏ không sợ hãi, nhớ nhà chỉ là không quen mà thôi."

Hoàng Nguyên thấy nàng một bộ bao dung bảo hộ, cảm giác thập phần

quái dị.

Phảng phất, Lâm Xuân mới là đệ đệ của hắn, hoặc là con cháu.

Lâm Xuân từ nhỏ đã quen biểu hiện chỉ bảo bao dung của Đỗ Quyên, bởi

vậy không lưu tâm, chỉ cười ngây ngô, còn hơi mang chút ngượng ngùng,
cũng cảm thấy mình nhớ cha mẹ thật không có tiền đồ.

Hoàng Tiểu Bảo đối với chuyện Lâm Xuân có thể đi thư viện đọc sách,

thập phần hâm mộ.

Hoàng Ly cũng rất hâm mộ, oán giận nói mình không phải là con trai,

không thể đến trường.

Hoàng Nguyên trong lòng vừa động, nói: "Đây cũng không phải là việc

khó gì. Chờ ta trở về, ta không biết làm ruộng trồng trot, thì ở trong thôn
mở tư thục, dạy đám trẻ trong thôn đọc sách. 'Học vô trưởng ấu' (sự học
không phân già trẻ), Tiểu Bảo ca ca cũng có thể đi học. Hoàng Ly ngươi
càng không cần gấp, ta ở nhà lúc nào cũng có thể dạy ngươi."

Đỗ Quyên vỗ tay nói: "Ta đang có ý này."

Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa liếc nhau, đập bàn cười to nói: "Đây

chính là chuyện tốt! Cháu, cứ quyết định như vậy đi. Ta đi về trước tìm
người xây dựng tư thục. Nhà các ngươi quá nhỏ, khai giảng đường khẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.