một chút? Ngươi như vậy, ta làm sao mà chịu nổi chứ! Ân, chính là nghĩ tự
mình tạo giấy."
Hắn vừa nói, Đỗ Quyên và Hoàng Ly ở một bên cười gập cả người
xuống.
Lâm Xuân ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Ta chỉ là đoán. Nhưng làm
giấy rất phiền toái, tốn nhiều thời gian và sức lực, thôn chúng ta lại không
có người làm qua cái này. Ân, ta có thể thay cối đá giã gạo trong thôn bằng
sức nước, dùng sức nước đẩy cối xay đá."
Đỗ Quyên vội vàng kêu lên: "Máy ép sức nước càng tốt. Lâm Xuân,
ngươi làm xong bức mộc điêu này, đừng nhận làm cái khác, an tâm làm ra
máy ép sức nước. Ngươi đem vấn đề này nói với các phu tử thư viện, bọn
họ phần lớn đều bác học đa tài, có lẽ có người nhanh trí, có thể giúp ngươi
giải quyết vấn đề bị bí. Hoàn thành phát minh này mới có ý nghĩa đó, có lợi
lớn với việc đồng áng và sinh hoạt, nói không chừng còn có thể lưu danh sử
xanh nữa."
Hoàng Nguyên nghe xong, vội vàng hỏi máy ép sức nước là thế nào.
Lâm Xuân liền giảng cho hắn nghe.
Bởi lời nói không diễn tả hết được, nên cầm giấy bút đến phác hoạ.
Vì thế, Đỗ Quyên thắp đèn, chiếu sáng cho bọn họ.
Đợi Hoàng Nguyên hiểu rõ hết đã là giờ hợi (mười giờ đêm).
Hắn phe phẩy quạt xếp ha hả cười nói: "Cái này sao, có lẽ ta có thể giúp
được."
Lâm Xuân mở to hai mắt nói: "Thật sự? Ta làm thử hết mấy năm, mà
làm không thành công; ngươi mới nghe ta nói qua một lần, đã nghĩ ra biện