ĐIỀN DUYÊN - Trang 216

Vợ Đại Đầu nhìn Phùng Thị nói: "Ngươi cứ ngủ, để ta bế Hoa Nhi.

Ngươi không ngủ cũng vô dụng. Hoa Nhi đi theo ta, ta ban đêm nhìn nàng
ngủ cho nàng bú sữa, không được thì ăn. Lần trước lúc Xuân Nhi tỉnh
không chịu ăn nhưng lúc ngủ vẫn ăn."

Phùng Thị cảm kích nói: "Thật khó cho ngươi. Làm ngươi đi theo chịu

tội."

Vợ Đại Đầu cười nói: "Sao lời nói này. Ta cũng không phải mất công

không, tương lai Hoa Nhi là con dâu ta, ta có thể không dụng tâm sao? Ta
so với ngươi còn gấp hơn! Ngươi cứ yên tâm ngủ đi."

Phùng Thị được gãi đúng chỗ ngứa, càng cảm thấy cửa này thân nên

định, bởi vậy mặc dù trong lòng vẫn lo lắng nhưng vẫn yên tâm đi ngủ.

Đỗ Quyên nghe lời vợ Đại Đầu nói, âm thầm cảnh giác.

Thân thể nàng bây giờ là trẻ sơ sinh, không phải người lớn, sức yếu, bản

năng phản ứng mạnh, đói bụng ngủ như vậy, nửa đêm nếu ngậm đầu nhũ
khẳng định sẽ liều mạng cuồng nút.

Nhưng lo lắng cũng vô dụng, nàng không thức nổi.

Vợ Đại Đầu mang nàng và tiểu Lâm Xuân ngủ một đầu, Phùng Thị ngủ

một đầu khác.

Có nàng bên người, Lâm Xuân không nháo; hơn nữa nửa ngủ nửa tỉnh,

ôm sữa mẹ ăn no, điều này làm cho Đỗ Quyên buồn bực không thôi. Rốt
cục chỉ có nàng tìm chết, tự làm tự chịu đâu!

Mặc kệ như thế nào, chịu qua đêm nay trước, đến sáng mai lại nói.

Một đêm này, vợ Đại Đầu gần như không ngủ. Mỗi khi nghe tiếng hô

hấp đều đều của Đỗ Quyên, cảm thấy nàng ngủ say, liền lặng lẽ nghiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.