Tiểu khuê nữ biết điều như vậy, thế nên nàng có chút không đúng, liền
đau lòng.
Vợ Đại Đầu vội khuyên nàng, mình cũng không nhịn được khổ sở, lại
trăm kiểu đùa Đỗ Quyên bú sữa, nàng không để ý tới.
Gian ngoài người nghe nói xong, Phùng bà mụ vội vàng đi vào xem.
Phùng Minh Anh hoảng nói: "Ta đi nấu nước cơm."
Phùng Thị gật đầu nói: "Ta về nhà nấu đi. Lâm tẩu tử và Đại Đầu ca mệt
mỏi nửa ngày, để cho bọn họ thanh tịnh." Nói xong muốn ôm Đỗ Quyên đi.
Vợ Đại Đầu hoảng hốt vội nói: "Không được. Các ngươi đi, Xuân Nhi
nhà ta sẽ náo loạn, đi mới không thanh tịnh đó. Vẫn nên làm chút chuyện
tốt, nấu tại đây đi. Đi, Minh Anh muội tử giúp ta ôm đứa bé này, ta xuống
nhà bếp nấu nước cơm đi. Bú sữa cũng tốt, uống nước cơm cũng tốt, phải
cho hai người bọn họ ăn chung."
Mọi người nghe xong buồn cười lại không có tâm tư cười, đều sốt ruột.
Bên ngoài, Lâm Đại Đầu cũng tán thành lời vợ nói, nói nhất định phải để
Đỗ Quyên ăn nước cơm ở đây, bằng không buổi tối Lâm Xuân nháo lên,
Lâm gia lại không được an bình.
Nhớ tới chuyện của lần trước lòng hắn còn còn sợ hãi, kiên quyết không
sợ phiền toái.
Hắn nghĩ cho hay, nhưng Đỗ Quyên không cho hắn dễ chịu, Thím Lâm
tốn công sức mang nước cơm đến, nàng cũng không thèm nhìn tới. Nàng
không ăn, Lâm Xuân ăn hai miếng liền bỏ qua, tuy không nháo, lại khó
chịu bất an rõ ràng có khuynh hướng phát tác.
Cái này thì phiền toái rồi!