ĐIỀN DUYÊN - Trang 2216

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị thấy tỷ huynh đệ muội bọn họ như vậy,

hết sức cao hứng. Bọn họ chỉ thích náo nhiệt như vậy: đám con nít ồn ào
đùa giỡn tranh cãi nhưng không mất đi sự thân cận hòa thuận, thế này mới
có hương vị gia đình. Bởi vậy bọn họ vừa ăn, vừa hưng trí bừng bừng nhìn
đám trẻ muốn như thế nào.

Đỗ Quyên thúc Hoàng Nguyên nói: "Hỏi mau, bằng không ta cũng

không đếm xỉa tới ngươi."

Vừa nói cừa dùng muỗng lớn múc 2 viên cá.

Hoàng Nguyên tằng hắng một, hỏi: "Ngươi có tâm đắc gì?"

Đỗ Quyên cố ý ngơ ngác, "Có gì tâm đắc? Ăn ngon hay không cũng phải

chờ ta ăn xong rồi hỏi!"

Hoàng Nguyên vội nói: "Vậy sao được! Vậy không phải là ngọc bội ta

mất không?"

Đỗ Quyên dùng khăn lau chùi miệng, nói: "Chúng ta người một nhà ăn

được vui vẻ như vậy, tại sao là mất không chứ? Hoàng Nguyên, không phải
ngươi hối hận, đau lòng ngọc bội kia chứ?"

Hoàng Nguyên lắc đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nghiêm trang

nói: "Có thể làm cho trưởng bối vui vẻ, đừng nói là một khối ngọc bội, cho
dù là trân bảo vô giá, cũng không có gì không sánh được. Ta dùng ngọc bội
kia, thứ nhất là vì người thân, thứ hai là vì để cho ngươi học nghệ. Tất cả
các món chiêu bài của Lâm Giang Lâu đều ở đây, ngươi và tiểu muội hôm
nay coi như có chút thu hoạch, ngọc bội kia mới tính là có tác dụng."

Hoàng Tiểu Bảo nghe xong vội vàng gật đầu, nói: "Đỗ Quyên, Hoàng

Nguyên nói rất đúng! Hương vị của cá quả thực rất ngon, ngươi phải học
được, về nhà làm cho chúng ta ăn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.