Thu Sinh, Hạ Sinh, Hoàng Tiểu Bảo đám thiếu niên đều vây chung
quanh, hò hét trợ hứng. Cảnh tượng kia, vui sướng hài hòa, đều vui vẻ.
Lâm thái gia đối với Hoàng lão cha nói: "Nhìn thấy đám trẻ này là vui
vẻ!"
Hoàng lão cha cao hứng nhìn cháu trai, không kìm hãm được bưng cốc
lên nhấp một hớp.
Lâm Đại Đầu cười hỏi mọi người: "Các ngươi xem Xuân Nhi và Hoàng
Nguyên, ai cao hơn chút?"
Lâm Đại Mãnh biết tiểu tâm tư của hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, cười
nói: "Cao chút thấp chút có quan hệ gì? Bọn họ mới mười mấy tuổi, còn
cao hơn nữa. Xem hai người thân thiết như huynh đệ, rất tốt!"
Lâm Đại Đầu nói: "Đúng vậy! Hơn nữa Tiểu Bảo bọn họ tựa như huynh
đệ."
Trong tiếng cười đùa, cách vách đám người vợ Đại Đầu, vợ Đại Mãnh
cũng thu thập xong, đều sang bên này tìm náo nhiệt. Mới đến cửa viện, vợ
Đại Mãnh đã cao giọng cười nói: "Đệ muội, ta tới xem con trai của ngươi!"
Tối qua nàng không lại đây nên còn chưa gặp Hoàng Nguyên.
Hoàng đại nương nghe xong tâm ngứa một chút, thầm trách nàng sao
không nói: "Đại nương, ta tới nhìn tôn tử của ngươi." Muốn đứng dậy đi ra
nghinh đón, lại không tiện bỏ lại đám người Lâm lão gia, đành nhịn xuống.
Phùng Thị nhanh chóng ra nghênh đón, hỏi: "Nhanh như vậy đã thu thập
xong rồi?"
Vợ Đại Mãnh vỗ tay cười nói: "Ai! Ngươi không phát hiện máy bơm
nước kia, chỉ đè một cái như vầy, nước liền chảy ra, có bao nhiêu bát mà