đây học, chối từ hết cũng không thể nào nói nổi, thì nhận một hai đứa đi.
Nhà tiểu thúc và nhà ta ngày đều khó khăn, ngay cả Tiểu Thuận và Hoàng
Ly đều làm việc, thật không thích hợp để nhiều người đến, tăng thêm gánh
nặng."
Hoàng đại nương nghe xong biến sắc mặt, nói: "Cữu gia gia ngươi có rất
nhiều cháu trai. Lớn không nói, những đứa nhỏ, muốn một đứa lại từ chối
một đứa, không phải là đắc tội với người ta sao?"
Hoàng Nguyên thở dài, hỏi ngược lại: "Nếu hắn có mười đứa, ta cũng
thu mười đứa? Có hai mươi, thu hai mươi? Vậy chúng ta làm sao qua?
Không đạo lý này!"
Hoàng đại nương vội nói: "Không nhiều như vậy..."
Hoàng Nguyên nói: "Năm sáu đứa cũng rất nhiều."
Một bên đỡ bà ngồi xuống bên người, thấp giọng nói: "Nãi nãi, để cho
bọn họ tự quyết định, tùy tiện đưa ai tới. Nhà ta không chỗ ở, nãi nãi, Tiểu
Bảo ca ca phải đón dâu, Tiểu Thuận đọc sách cần một phòng của mình. Nãi
nãi lớn tuổi như vậy, nấu cơm cho một đám người, hơn nữa giặt đồ làm gia
vụ, đã rất mệt mỏi, thêm vài người đến nữa, đừng nói Tôn nhi nhìn không
đành long, Cữu gia gia nhẫn tâm sao? Trước đây lúc ta ở Dương gia, dù là
hạ nhân cũng không mệt như vậy. Chúng ta đừng làm chuyện bao đồng!"
Tiếp theo, lại cử ra chuyện nông gia vất vả, cực lực khuyên nhị lão.
Sắc mặt Hoàng lão cha và Hoàng đại nương biến chuyễn không chừng,
chỉ là không thể hạ quyết tâm.
Ông bà kéo không xuống mặt mũi!
Nhưng là, cháu trai nói riêng với bọn họ chuyện này, hiển nhiên là không
muốn tranh chấp với bọn họ trước mặt người khác, cũng làm cho bọn họ