Đỗ Quyên nói: "Phòng chúng ta có giường La Hán. Đưa cái này cho đệ
đệ dùng."
Lâm Xuân gật đầu, bốn phía đảo qua, lại nói: "Trong phòng này thiếu giá
sách..."
Đỗ Quyên trả lời: "Tiểu Bảo ca ca nói chờ hắn rãnh sẽ làm."
Lâm Xuân không lên tiếng, cười hì hì nhìn nàng.
Đỗ Quyên cũng cười, không biết sao bật thốt lên: "Ngươi ở bên ngoài
phải coi chừng chút. Trong thành không thể so với nông thôn. Ở thôn
Thanh Tuyền, luận gia thế nhân phẩm ngươi đều nổi tiếng, mọi thứ hơn
người khác. Nhưng ở phủ thành, ngươi chỉ là một tiểu tử nghèo từ nông
thôn tới, dễ bị người ghen tị khi dễ. Nếu có ai cười nhạo ngươi quê mùa,
nghèo kiết hủ lậu, ngươi đừng đấu khí với người ta. Đấu khí với bọn họ,
cuối cùng thua thiệt khẳng định là ngươi."
Lâm Xuân gật đầu cười nói: "Biết."
Đỗ Quyên cũng cười, cảm thấy mình thật dong dài.
Hoàng Nguyên nghe đối thoại bọn họ, ngẩng đầu nới với Lâm Xuân:
"Lâm tam ca có chuyện gì chỉ cần đi tìm bằng hữu của ta, bọn họ rất trượng
nghĩa. Thư viện có một số con em nhà giàu, ngươi đừng để ý tới bọn họ là
được."
Lâm Xuân như cũ gật đầu đáp ứng.
Thu Sinh gấp gáp hỏi thăm Hoàng Nguyên, những người đó có thể hiếp
đáp những học sinh khác, thật không yên lòng đệ đệ.
Hạ Sinh hung ác nói: "Coi như là ma cũ bắt nạt ma mới. Xuân Nhi cũng
không phải dễ trêu!"