làm tư thục. Không nói là có thể hiếu kính trưởng bối, chỉ cầu có thể làm
cho trưởng bối bớt lo. Nay đối với các biểu đệ quả thực lực bất tòng tâm!
Đây không phải là chuyện một ngày hai ngày, cũng không phải một hai
người. Nhiều người như vậy, nếu đều ở tại Hoàng gia, chúng ta quả thực lo
không xuể. Nếu làm tư thục, chẳng những không thể hiếu kính trưởng bối,
ngược lại còn tăng thêm mệt nhọc cho trưởng bối, cháu trai chẳng phải là
càng đáng chết? Vậy không bằng không làm nữa! Cữu gia gia nói có đúng
hay không?"
Lời nói này có tình có lý, làm người khó có thể phản bác.
Đại cữu gia và tiểu cữu gia liên tục gật đầu, cười còn khó coi hơn khóc.
Nói ngàn vạn đạo lý, không ai vì thân thích mà phủ nhận hiếu tâm của
cháu trai. Người ta cũng cần phải sống!
Hoàng lão cha không thể vì thân thích trượng nghĩa, lòng tràn đầy xấu
hổ, cúi đầu không nói.
Hoàng đại nương đối mặt thân thích, càng như tội phạm.
Đại cữu nãi nãi, tiểu cữu nãi nãi cứng người một lúc, liền thâm tình gọi:
"Cô nãi nãi ", sau đó ngươi một lời, ta một lời, nói các nàng không phải là
hạng người mặt dày, sao có thể không thông cảm nỗi khó xử của cô nãi nãi,
cũng hiểu được để con cháu ở Hoàng gia là thêm phiền toái, nhưng là đám
trẻ đó đều là mầm tốt, quả thực không đành lòng hoang phế bọn họ, không
dựa vào cô nãi nãi, còn có thể trông cậy vào ai đây!
Hoàng đại nương nghe được tâm nóng lên, mới chịu mở miệng nói với
Hoàng Nguyên.Hắn nhìn nhìn đám nhỏ trên đất, đối với đại cữu gia nói:
"Cữu gia gia, đọc sách cũng phải nói đến thiên phú. Như Tiểu Bảo ca ca ta,
hắn biết mình không có thiên tư đọc sách, ta muốn dạy hắn, hắn còn chưa
chịu đến, nói muốn làm việc cho nhà mình ——". Hoàng Tiểu Bảo vội