không tới ba cân. Đó là cha mẹ chồng ngươi, quá ít cũng không bản lĩnh.
Ai, sao dạy hoài không được!"
Bởi quá giận, chuyển hướng Phùng bà mụ hỏi: "Nàng là con gái ta sao?
Sao ta nuôi ra con gái như vậy?"
Phùng bà mụ nghe xong sắc mặt thật không đẹp mắt, ngoài miệng không
lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Còn không phải là con ngươi, cứng đầu
như nhau."
Không dễ dàng thỏa hiệp, hai cụ mang theo con gái con rể, còn cố ý ôm
theo Đỗ Quyên, đi Hoàng gia thỉnh ông bà nội.
Ra cửa, Đỗ Quyên thấy trong sân có bốn dãy, bày mỗi hàng bốn cái tổng
cộng mười sáu cái bàn, quanh mỗi cái bàn là băng ghế dài hoặc là ghế gỗ.
Viện phía đông dựa vào phòng bếp, bên cạnh mới đắp bốn cái bếp lò lớn,
đều là dùng gạch và tảng đá lớn xây lên, trong nồi còn tỏa hơi nóng, hương
vị toả ra bốn phía. Bên cạnh có bốn cái bàn vuông nhỏ, phía trên bày đầy rổ
lớn nhỏ. Đàn ông đàn bà chạy vào chạy ra, lấy củi, gánh nước, rửa rau, dọn
đồ, lui tới bận rộn không ngừng, trên mặt tràn đầy vui sướng tươi cười. Trẻ
con và chó cũng tới góp vui, chui khắp nơi.
Tình cảnh thật đủ hoành tráng!
Nàng thích phong vị nông thôn như vậy. Không khí nhà nông làm nàng
thấy thực mới lạ.
Phùng Trường Thuận dừng chân lại cùng người nói chuyện, nói với
người ta là hắn mang con gái đi thông gia bồi tội, thỉnh thông gia đến uống
rượu, "Chống đối bà bà là không đúng."
Mọi người đều khen hắn lễ độ, lại khuyên hắn đừng trách Phùng Thị, nói
nàng cũng không dễ dàng.