ĐIỀN DUYÊN - Trang 246

Phùng Trường Thuận nói: "Ta cũng hiểu được nàng vất vả, nâng bụng to

lên núi đốn củi, không cẩn thận sinh con trên núi. Nhưng bà bà nàng nói
nàng cũng là vì tốt cho nàng, sao có thể tranh luận chứ."

Lại hướng mọi người nói vất vả, nói hắn thỉnh thông gia sẽ trở lại cùng

mọi người.

Hoàng Lão Thực cao hứng nhất, thúc giục: "Cha, chúng ta nhanh lên đi.

Mời cha mẹ ta đến hỗ trợ."

Hắn thẳng ruột ngựa nên không nghĩ nhiều như vậy, nhớ kỹ hôm nay náo

nhiệt vì con gái hắn, hắn không có mặt sao được chứ.

Vì thế, mấy người cẩn thận đi qua lối nhỏ giữa các dãy bàn, một đường

cùng người chào hỏi nói chuyện.

Vì thế Đỗ Quyên mới biết được, vài cái nồi lớn là trong thôn dùng

chung. Nhà ai có việc hiếu hỉ, sẽ mượn về. Bếp đắp tạm, bởi vì nhà bình
thường nồi và bếp làm tiệc rượu đều quay vòng.

Trên đường đi nhà bà nội, Đỗ Quyên cẩn thận nhìn thôn Thanh Tuyền.

Trong thôn càng chất phác nhàn nhã: đường kính khoảng hai thước, tùy ý

có thể thấy cây to rợp bóng mát, xanh tươi mát mẻ. Gà ngồi xổm ở chạc
cây, trên đầu tường cao nhìn xuống. Heo và chó lắc lư khắp nơi. Phòng ốc
phần lớn là tường đá và gỗ, cũng có tường gạch màu xám, nhìn qua có chút
cũ, hẳn là dùng lò gạch nung. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nước
chảy, nghĩ là có sông ngòi chảy qua trong thôn, lại "Chỉ nghe kỳ thanh,
không thấy kỳ ảnh" (chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình).

Bởi hôm nay là đoan ngọ, ở cửa nhà đều thả xương bồ và lá ngải cứu.

Trong sân truyền ra tiếng trẻ con nháo. Cũng có người đem tấm trải lớn
chuyển đến trong sân, trải ra gói bánh chưng, thấy Hoàng Lão Thực và cha
mẹ vợ đều chào hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.