Đỗ Quyên nghe xong chấn động.
"Ngươi còn không biết đi, gần trăm năm trước, trong năm Vĩnh Bình,
Đại Tĩnh đã có bút lông ngỗng. Về phần cao su, nếu ta sinh ở ngoài núi,
không cần Hoàng Nguyên nhắc nhở, ta chính mình có thể nhớ tới dùng nó
phong bế máy ép sức nước." Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ
Quyên, kiên quyết nói, "Cho nên, ta có một điều thỉnh cầu: trừ phi ngươi
nói ra chính xác chứng cớ chứng minh Hoàng Nguyên là phu quân kiếp
trước của ngươi, bằng không ngươi không thể gả cho hắn!"
Đỗ Quyên sững sờ nhìn thiếu niên cường ngạnh, cảm thấy hắn thành
thục không ít.
Lâm Xuân thấy nàng không nói, nhướng mày nói: "Ngươi không nên
cho ta một công đạo?"
Đỗ Quyên bừng tỉnh, vội gật đầu nói: "Không, ta nên cho ngươi một
công đạo. Nhưng là Xuân Nhi, ban đầu ngươi đáp ứng ta..."
Lâm Xuân ngắt lời nàng, nói: "Ban đầu ta đáp ứng ngươi, để ngươi đoàn
tụ cùng phu quân kiếp trước của ngươi. Hoàng Nguyên phải không?"
Đỗ Quyên rất muốn gật đầu nhưng hắn lại không tin, không phục.
"Việc này ngươi quá dễ dàng quyết định. Sao thấy ta không phải là phu
quân kiếp trước của ngươi? Nghe các trưởng bối nói, chúng ta từ lúc còn
trong tã lót đã nhất kiến như cố (= mới gặp lần đầu như đã thân quen). Thời
điểm đó chúng ta còn ngây thơ, trong đầu không có bất kỳ ý tưởng hoặc ý
đồ gì, nếu không có tiền duyên, sao lại hợp ý như thế? Mà ngươi nhận định
Hoàng Nguyên chỉ dựa vào một sự trùng hợp."
"Đó không phải là trùng hợp. Kiếp trước ta cùng phu quân đồng thời tử
vong."