ĐIỀN DUYÊN - Trang 2502

chê bai đệ đệ nàng. Thậm chí hắn còn len lén nghĩ: Hoàng Nguyên đã bị
mất 14 năm, tại sao phải trở về? Không có hắn, đại tỷ phu hắn dĩ nhiên sẽ
chăm sóc cho nhạc phụ nhạc mẫu trước lúc lâm chung.

Đương nhiên, lời này không thể nói cho Tước Nhi biết.

Hoàng Tước Nhi nghe Thu Sinh nói xong, không lời nào để nói, cũng

buồn chết!

Sầu tình đầy cõi lòng, nàng càng nắm chặt tay Hạ Sinh.

Đây là sự ỷ lại của cả đời nàng, nàng rất sợ mất đi hắn.

Đi tới trước, mặt trời dần dần lộ ra, cây cối núi non đều rõ ràng.

Đỗ Quyên đánh giá chung quanh, phát hiện bọn họ đang đi ở chân núi.

Quẹo qua ngọn núi này, thông qua một cái sơn cốc sẽ vào rừng rậm, rồi
phải leo núi. Nàng liền nói cho Hoàng Nguyên biết.

Sau khi trời sáng hẳn, Hoàng Nguyên không kìm được hết nhìn đông tới

nhìn tây.

Sáng sớm, sơn cốc rừng cây sương mù phiêu đãng, trong tai chỉ nghe

tiếng suối nước róc rách, chim bói cá một tiếng tiếp theo một tiếng kêu to,
nhưng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy hình.

Hắn đi thở hồng hộc, lại tham lam nhìn cảnh trí trên đường, dưới chân

không khỏi thất tha thất thểu, va chạm, thỉnh thoảng dẫm cao đạp thấp,
hoặc bất tri bất giác lệch khỏi đường lộ, đi vào bụi cỏ ven đường, bị bụi gai
đâm vào quần áo.

Mỗi khi hắn bị trục trặc, Đỗ Quyên Hoàng Ly đều vây quanh ân cần

thăm hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.