Vẻ mặt vui sướng tiến lên, ngồi xổm bên bờ đầm nghịch nước.
Hai tay vốc nước lên mặt, sau đó đổi chỗ vốc nước lên uống một ngụm,
kinh ngạc, vui vẻ nói với Đỗ Quyên: "Nước thật trong! Đến nếm thử."
Hoàng Tiểu Bảo đáp: "Thật sự?"
Rồi chạy tới trước, ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Đỗ Quyên đang định đi, chợt nghe Hoàng Ly cả kinh kêu lên: "Xem bên
kia, là Hoàng Phong Lĩnh!"
Mọi người nhìn theo ngón tay nàng chỉ về phía đối diện: mây mù phiêu
đãng, núi như ẩn như hiện, còn không phải là Hoàng Phong Lĩnh sao! Dưới
ánh mặt trời, đường núi uốn lượn kéo dài như con rắn quấn quanh dãy núi.
Trên đỉnh núi cao như chạm trời, rải rác các loại tùng bách, cảnh trí tuyệt
đẹp!
Bên kia một mảnh hướng lên trời, bên này lại là vực thẳm.
Hoàng Nguyên thở dài nói: "Thật là kỳ tuyệt! Nếu sương mù tan bớt
thêm chút nữa sẽ nhìn được rõ ràng hơn."
Hoàng Ly vỗ tay nói: "Sương mù đã tan. Ca ca ngươi xem, gió thổi mây
mù về hướng bên kia. Ai nha, ta thấy được trên đường có người! Ai nha,
bọn họ đang bò! Ha ha ha, gan nhỏ như vậy!"
Hoàng Tiểu Bảo vội nói: "Ở đâu, ở đâu? Ta không phát hiện."
Đỗ Quyên thầm khen mắt tiểu muội tử tốt, cũng kiệt lực ngưng mắt nhìn
qua.
Quả nhiên, lại một trận mây mù bị gió thổi đi, dưới ánh mặt trời, trên sơn
đạo Hoàng Phong Lĩnh xa xa hiện rõ ra mấy bóng dáng nhỏ, không phải
đứng đi, mà là phủ rạp dưới đất.