tâm lý vì Đỗ Quyên chống đỡ bão táp Tảm gia; tiểu dượng dựa vào cái gì
nói như vậy? Hắn lại không để Đỗ Quyên làm thiếp!
Nhậm Tam Hòa cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, cười lạnh nói: "Coi
như ngươi tự hiểu mình!"
Hoàng lão cha cũng không nhịn được nữa, run giọng chất vấn Nhậm
Tam Hòa nói: "Nơi này ai là cháu bên ngoại của ngươi hả? Khuỷu tay cong
ra ngoài coi như xong, còn nói như vậy. Một nha đầu nhặt được, sao cháu
trai ta không xứng nàng?"
Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt phẫn nộ về phía Phùng thị.
Phùng Thị bị hắn nhìn ép tới xấu hổ không thôi, huống chi trong lòng
mình cũng sinh khí, thốt ra nói: "Hắn tiểu dượng, Nguyên Nhi không kêu
Đỗ Quyên làm thiếp, sao ngươi mắng hắn như vậy? Gả cho Nguyên Nhi là
Đỗ Quyên tự mình đáp ứng..."
Hoàng Nguyên vội la lên: "Gia gia, nương. Việc này không cần nói nữa!"
Tảm Lao Yên thấy ánh mắt sắc bén của Nhậm Tam Hòa bắn về phía
nàng, có chút không chịu nổi; hơn nữa Phùng Thị cũng tức giận nhìn về
mấy người ở cửa, nàng không xác định có phải Phùng Thị đang trách mình
hay không, hoặc là trách Đỗ Quyên, nhưng là người khởi xướng, nàng
không thể không ra mặt.
Vì thế nàng bước vào cửa, quỳ xuống nói: "Đều do vãn bối gây họa.
Thỉnh tiểu dượng không cần trách cứ Hoàng công tử. Nếu phẩm tính hắn
không thuần thiện, cũng sẽ không khó xử như vậy."
Lệ khí trong mắt Nhậm Tam Hòa chợt lóe, quát: "Ai là tiểu dượng của
ngươi? Ngươi bất quá là..." Hắn tựa nhớ tới cái gì, mạnh mẽ đem lời nuốt
trở vào.