nhìn. Lúc này thấy Đỗ Quyên nói đi là đi, đợi không được lao tới cản lại,
nói: "Đỗ Quyên ngươi điên rồi?"
Lại chuyển hướng Hoàng đại nương cả giận nói: "Chuyện nhà đại bá, có
đại bá và Hoàng Nguyên lo, sao nãi nãi thích xen mồm chứ? Ngày hôm qua
nãi nãi nháo một trận, hôm nay nháo một trận, nháo cho người đi nhà tán
mới hài lòng?"
Hoàng đại nương tức giận đến run run nói: "Ta chỉ nói vài câu, a? Ta
không phải là nói vài câu sao! Sao trách ta chứ? Nàng... Nàng chính là..."
Muốn trách Đỗ Quyên vài câu, chợt thấy ánh mắt lạnh như băng của
Hoàng Nguyên phóng tới, vội vàng nhịn xuống không dám nói nửa lời,
thẳng rơi nước mắt.
Đỗ Quyên khuyên nhủ Hoàng Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo ca ca đừng oán nãi
nãi ..."
Một lời chưa xong, chợt nghe cửa viện truyền đến một tiếng kêu: "Để
cho nàng đi! Nuôi thứ không cha không mẹ, giữ lại cũng vô dụng!"
Là Hoàng lão cha tới.
Từ khi biết Đỗ Quyên là nhặt về, hắn đối đãi với đứa cháu gái này khác
xưa, bởi vì Hoàng gia là ân nhân của nàng. Trước đây không thể quở trách,
hôm nay mở miệng là mắng chửi.
Hoàng Nguyên nghe vậy, trước mắt bỗng tối đen, gần như đứng không
vững, tuyệt vọng nhắm mắt.
Hoàng Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn gia gia, cũng cảm thấy suy sụp ủ rũ.
Đỗ Quyên liền cười, không nhìn mọi người, nhân cơ hội chạy như bay.
Hoàng Ly kêu to, đuổi theo ở phía sau, trong nháy mắt ra khỏi viện.