Lâm gia cách vách đã bị kinh động, Lâm Xuân canh chừng bên này.
Đỗ Quyên gặp hắn ngoài cửa, cấp tốc nói: "Đến, ta có việc nói cho ngươi
biết."
Lâm Xuân vội quay đầu, dẫn nàng vào viện.
Phía sau Hoàng Ly sững sờ nhìn, nhị tỷ tỷ đi ở Lâm gia sao?
Hoàng Tước Nhi theo sau đuổi tới, kéo nàng nói: "Đừng đi. Để cho nhị
tỷ ngươi ở Lâm gia thở ra một hơi cũng tốt. Ngốc ở nhà nàng không được
tự nhiên. Đợi ăn cơm xong ta qua xem xem, hỏi nàng thế nào."
Hoàng Ly đành theo đại tỷ trở lại, lại một đường khóc không thành tiếng.
Vào viện xong, hai người không để ý tới ai, nâng Phùng Thị dậy vào
nhà.
Trong lòng Hoàng Nguyên trống trải, ngốc ngốc nhìn Tảm Lao Yên héo
rũ trên mặt đất , không thể nói rõ là đau, là oán, là hối, là phẫn nộ Đỗ
Quyên, cực kỳ phức tạp.
Nhưng rất nhanh hắn trấn định lại, nói với Hoàng Tiểu Bảo và Tiểu
Thuận: "Đưa gia gia nãi nãi trở về!" Sau đó tiến nhanh tới đỡ Tảm Lao Yên
lên, không nói một lời đi đến phòng chính.
Hoàng lão cha còn chưa rõ tình thế, không chịu đi, còn muốn phát tiết
Đỗ Quyên. Hắn thấy, cháu trai cưới Đỗ Quyên làm vợ, Tảm Lao Yên làm
thiếp, là đã cho Đỗ Quyên mặt mũi lắm rồi. Đã vậy nàng còn không hiểu,
thật không biết tốt xấu!
Đi tới hàng hiên Hoàng Nguyên bỗng quay đầu, hờ hững nói: "Gia gia
còn nói nữa, ta tức khắc rời nhà không trở lại nữa. Vốn ta đã chuẩn bị đi
phủ Hồ Châu du học."