"Tự lập môn hộ làm cái gì? Ngươi tới đây ở. Xuân Nhi không ở nhà,
ngươi ở phòng của hắn. Ngươi là con dâu chưa qua cửa của Lâm gia, ngươi
ở đây ai cũng không thể nói gì." Lâm Đại Đầu vô cùng vui vẻ an bài.
Hắn cho rằng Đỗ Quyên bỏ qua Hoàng gia, không có chỗ đi, chỉ có thể
nương tựa Lâm gia. Nhưng mặt mũi nàng mỏng, không thể tự mình nói ra,
vì thế rất săn sóc đáp bậc thang cho nàng.
Đỗ Quyên tỉnh táo nói: "Ta sẽ không ở đây, việc hôn nhân cũng không
cần nhắc tới."
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tươi cười của mọi người cứng đờ.
"Đốt linh" một tiếng, chiếc đũa trong tay Lâm Xuân rơi xuống đất, há to
miệng nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên nhìn hắn nói: "5 năm sau, nếu tâm ý ngươi không thay đổi, ta
gả cho ngươi."
Lâm Xuân "Xoạch" một tiếng khép lại cằm, u oán nhìn nàng như lên án:
không thể nói hết một lần sao? Làm tim hắn lúc rơi xuống vực sâu, lúc bay
lên mây.
Đám người Lâm Đại Đầu sôi nổi cười rộ lên.
Hắn sẵng giọng: "Nha đầu kia, chỉ biết hù dọa người. 5 năm thì 5 năm.
Vậy ngươi còn không ở đây. Xuân Nhi lại không ở nhà, người ta có thể
nhàn thoại gì?"
Đỗ Quyên trước cười với hắn, nói: "Đại Đầu bá bá, ta làm gì cũng không
để ngươi chịu thiệt, ngươi để tim vào bụng đi. Ta nói không cưới là có
nguyên nhân."