hào, vội khoa tay múa chân nói: "Là loại hoa thân phiếm hồng trên núi
thường thấy, hoàng hoa đó."
Nhậm Tam Hòa gật đầu, trầm ngâm nói: "Gọi Hoa Nhi hơi tục chút. Lúc
ta ở ngoài núi nghe các thư sinh gọi hoa này là 'Đỗ Quyên', không bằng
Hoàng đại ca và Hoàng đại tẩu đặt tên nàng là 'Hoàng Đỗ Quyên' đi."
Mọi người nghe xong đều trầm trồ tán thưởng.
Kỳ thật cũng không biết tốt chỗ nào, chỉ cảm thấy so với "Hoa Nhi" thì
văn nhã hơn một chút.
Vợ Đại Mãnh cười giòn giã nói: "Rốt cuộc là Nhậm huynh đệ từng trải
việc đời, đặt tên cũng văn nhã. Không giống chúng ta người trong núi tùy
tiện nghĩ đại một cái tên, gặp cái gì thì gọi là cái đó. Đệ muội, nên đổi tên
Hoa Nhi gọi 'Đậu Quyên' đi. Thôn chúng ta có quá nhiều hoa, Hoa Hồng,
Thúy Hoa, Lan Hoa, tất cả đều là Hoa, nghe đến choáng váng."
Nàng há mồm liền đem "Đỗ" đọc sai âm, biến thành "Đậu Quyên".
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cảm thấy thập phần có mặt mũi, vội vui
vẻ đồng ý.
Hai chữ "Đỗ Quyên" từ miệng Nhậm Tam Hòa bung ra thì tim Đỗ Quyên
đập nhanh hơn, thiếu chút nữa kêu to lên tiếng.
Nàng thủy chung không thoát ly được quỹ đạo của vận mệnh sao?
Không chờ tự nàng đổi tên, người khác đã giúp nàng nghĩ xong.
Đây là trùng hợp?
Nàng nhìn Nhậm Tam Hòa ngơ ngác nghĩ, chẳng lẽ hắn biết thân thế của
mình, nên nghe không quen tên gọi "Hoàng Hoa Nhi", một cái tên quê mùa
đầy tục khí? Đây hết thảy không phải trùng hợp?