Nhưng hắn không biết Đỗ Quyên xuyên đến thân người nào, chỉ đành nghĩ
biện pháp ở lại thôn Thanh Tuyền, chậm rãi điều tra nghe ngóng.
Hôm nay ở Hoàng gia uống rượu, nghe nói mùng năm tháng tư Phùng
Thị sinh nàng trên núi, hắn liền suy đoán nàng chính là Đỗ Quyên, cho nên
mới phá lệ chú ý đến nàng.
Đỗ Quyên đối với tình tiết biên kịch của mình rất hài lòng, cảm thấy hợp
tình hợp lý.
Nàng còn muốn hiểu thêm một vấn đề: Lý Đôn giúp nàng cải danh "Đỗ
Quyên", có phải là đang thử nàng hay không?
Nếu như là thế, nàng nhất định phải cho chút phản ứng.
Cho phản ứng gì đây?
Nàng đem dấu OK và thắng lợi làm một lần nhưng Nhậm Tam Hòa thờ
ơ. Đỗ Quyên chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng hắn không thấy rõ, tưởng là trẻ
sơ sinh lung tung khoa tay múa chân, lại nghĩ đến chiêu số khác, tốt nhất
làm cho hắn có thể nhận ra.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Lâm Đại Mãnh nói: "Nhậm huynh đệ thích
đứa bé này như vậy, không bằng nhận nàng làm con nuôi đi."
Thì ra, hắn thấy Nhậm Tam Hòa tựa hồ thực thích Đỗ Quyên, ánh mắt
nhìn nàng rất ôn nhu che chở, thậm chí còn mang theo một tia cung kính,
bộ dáng thận trọng, so với kẻ làm cha, Hoàng Lão Thực, càng trân quý hơn
nên trêu ghẹo nói giỡn.
Nhậm Tam Hòa lắc đầu liên tục nói: "Vậy sao được! Không thể như
vậy."
Đỗ Quyên cũng thầm phụ họa theo nói: "Kiên quyết không thể nhận!"