Thấy vợ chồng Lâm Đại Mãnh coi trọng con mình như vậy, nàng đương
nhiên cảm thấy hãnh diện.
Nhậm Tam Hòa nói: "Còn chọn ngày gì chứ, hôm nay vừa lúc. Buổi tối
tẩu tử chuẩn bị 2 bàn tiệc rượu, coi như là rượu nhận thân. Người ở chỗ này
làm chứng, coi như là nhận."
Đã nói đến nước này, Lâm Đại Mãnh phất tay nói: "Hôm nay người đầy
đủ, hai bên nội ngoại đều ở đây, trước sau gì cũng là nhận."
Vợ hắn cũng cười nói: "Đúng vậy. Hôm nay liền nhận. Đệ muội, sau này
chúng ta chính là một nhà kết nghĩa."
Vài phụ nữ ở cạnh bên làm việc lắng nghe bọn hắn nói chuyện.
Nghe được câu nói này, vợ Đại Đầu không làm việc, bỏ rổ trong tay
xuống chạy tới nói: "Nhận mẹ nuôi cũng nên nhận ta, Hoa Nhi còn đang ăn
sữa của ta."
Lâm Đại Đầu ủ rũ cúi đầu nói: "Ngươi cho là ta không nghĩ tới sao?
Nhậm huynh đệ nói nhận mẹ nuôi phải chọn người có phúc khí dầy, trai gái
song toàn, cha mẹ hai bên đều còn. Chúng ta không được."
Vợ Đại Đầu liền há to miệng.
Nàng chỉ có con trai không có con gái, cha mẹ chồng đã qua đời, dĩ
nhiên không thể so với Đại Mãnh tẩu tử.
Nhậm Tam Hòa nhìn lướt qua nàng, lại cười nói: "Vậy vị tẩu tử này
chính là bà vú. Tình cảm vú nuôi cũng không kém."
Trong mắt của hắn có chút ngạo mạn, phảng phất vợ Đại Đầu có thể bà
vú cho Đỗ Quyên đó là phúc khí của nàng mới kiếm được.