Nhà mình rõ ràng kém nhà thúc thúc rất nhiều, không thấy bọn họ đến hỗ
trợ chứ đừng nói đến trợ cấp, cũng muốn Lão Thực cha đi giúp bọn họ, thật
là buồn cười!
Nếu là người không biết nội tình, từ bên ngoài đến xem: hiếu kính cha
mẹ, trợ giúp huynh đệ, là chuyện phải làm. Phùng Thị vì chuyện này cùng
cha mẹ chồng nháo, đích thực là bất hiếu, hơn nữa cũng có vẻ không có
nhân tình, sẽ bị người mắng.
Đỗ Quyên không cần nghĩ, cũng biết ông bà nội sẽ sinh khí như thế nào.
Bởi vì chính bọn họ cũng không ý thức được mình có bao nhiêu bất công,
chỉ biết nói Phùng Thị người con dâu này không tốt, bất hiếu cha mẹ,
không để ý huynh đệ và cháu.
Nàng thấy sắc mặt Nhậm Tam Hòa âm trầm, nghĩ rằng hắn cũng bị chọc
tức.
Vốn hết thảy không liên can chút nào đến hắn, nhưng bởi vì khối thân
thể này, hắn đối với Hoàng gia không thể không chú ý, không thể không để
ý chuyện hưng suy và chuyện nhà chuyện cửa, thật sự làm khó hắn.
Nhậm Tam Hòa tựa hồ cảm giác được nàng nhìn mình, đối với nàng ôn
nhu cười, sau đó xoay mặt cùng Lâm Đại Đầu nói thầm.
Đang buổi trưa, vợ Đại Đầu giữ Hoàng Tước Nhi lại ăn cơm.
Lúc mọi người đang ăn cơm, Hoàng Lão Thực tới đón tỷ muội Hoàng
Tước Nhi.
Lâm Đại Đầu vội nói: "Nghe nói đệ muội ngã bệnh? Nương Xuân Nhi
buổi chiều không bận, ngươi để Đỗ Quyên ở đây đi. Cùng chơi với Xuân
Nhi, nàng cũng có thể chiếu khán chút."
Hoàng Lão Thực đang lo nghe vậy cầu còn không được, lập tức đáp ứng.