Nghĩ xong, hắn nhìn Đỗ Quyên triển khai một nụ cười tự nhận là thập
phần hòa ái.
Đỗ Quyên quay đầu đi, không nhìn hắn.
Nàng thấy ai đều cười, chỉ là không cười với Đại Đầu bá bá.
Bởi vì nàng nhất định phải làm cho hắn chán ghét nàng, thấy nàng là đau
đầu; muốn cho hắn cảm thấy nàng chán ghét hắn, đánh mất tâm tư cầu thân.
Có hắn ở đây, nàng thậm chí không vui đùa cùng Lâm Xuân để tránh bị hắn
ngộ nhận là nhi tử và nàng "Ở chung hòa thuận".
Nhưng rõ ràng là chiêu này không có công hiệu gì, căn bản Lâm Đại Đầu
không lưu tâm.
Đỗ Quyên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật nàng không biết là mặt mũi nàng không đẹp nhưng rất đáng yêu,
nàng lại không kiên nhẫn sắm vai khóc nháo. Lâm Đại Đầu một hán tử thô
ráp sao có thể cảm giác ra được nàng có ác ý với hắn ?
Cho nên, xem như Đỗ Quyên mất công mất sức.
Tâm tính nàng như thế, làm người ác có chút khó khăn.
Lúc này, Hoàng Lão Thực nhìn Lâm Đại Đầu nói: "Ta thấy Xuân Nhi đã
biết đi."
Lâm Đại Đầu cười nói: "Biết đi. Hắn vịn tường có thể đi rất xa."
Nhậm Tam Hòa lại hỏi: "Biết kêu cha mẹ chưa?"
Lâm Đại Đầu vội khoe khoang nói: "Rất nhanh sẽ biết. Hăn đợi không
kịp muốn nói chuyện, cả ngày cô lỗ cô lỗ nói thật dài, chỉ là nghe không
hiểu. Đến, Xuân Nhi! gọi 'Cha ——' "