nói giỡn trước mặt ông bà nội. Đại Nữu và Tiểu Bảo cũng không thích chơi
với nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy, cả nhà bọn họ ở đây thật chướng mắt. Nếu không
mau đi về, cả nhà nhị thúc cũng không được tự nhiên theo.
Phùng Thị kết thúc cấp bậc lễ nghĩa xong, liền lấy cớ sợ có người đến
nhà chúc tết, dẫn Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên cáo từ trước, chỉ có một
mình Hoàng Lão Thực ở lại.
Hoàng đại nương mất hứng nói: "Bận rộn như vậy sao? Một bữa cơm
cũng không ăn. Người ta không hiểu được còn tưởng rằng ta đối xử không
tốt với ngươi. Đặt Đỗ Quyên ở đây chơi đi."
Bộ dạng đứa cháu gái này xinh đẹp còn thích cười. Nàng coi như thích.
Đỗ Quyên vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nghĩ thầm thứ lỗi cháu gái
không thể phụng bồi!
Phùng Thị cúi đầu liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, nói: "Đỗ Quyên ngủ. Nàng
dậy sớm uống một chút trứng gà, lát nữa phải cùng Đại Đầu tẩu tử thảo sữa
uống. Đợi tỉnh còn phải đi đến nhà lý chính chúc tết mẹ nuôi."
Hoàng đại nương nghe xong không được tự nhiên, tức giận nói: "Đi thì
đi đi."
Hôm nay, hai đứa con nhà lão Đại không ở lại nhà bà nội, có chút như
đánh mặt. Nhưng giữ các nàng lại cảm thấy chướng mắt, thật là lưỡng nan.
Lòng Hoàng đại nương bị đè nén, cảm thấy đều do Phùng Thị nháo.
Phùng Thị cũng không cảm giác ra bị ghét bỏ, sau khi ra ngoài ngược lại
thở phào một cái. Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng bắt đầu thoải mái, bước