"Đỗ Quyên, giống hay không?"
"Đỗ Quyên, xem cái này."
...
Dẫn tới đám trẻ đều đi theo kêu "Đỗ Quyên" "Đậu Tiêm" hoặc là "Đậu
Quyên", đủ loại.
Đám nhỏ chơi mệt mỏi, Cửu Nhi lại lấy trái cây ăn, cũng lấy một trái cho
Đỗ Quyên.
Lâm Xuân được nương dặn dò qua, vội cản hắn lại nói: "Muội muội còn
nhỏ, không ăn được."
Cửu Nhi nghĩ nghĩ, vội dùng sức ăn nhai thành bột, ghé miệng để sát vào
Đỗ Quyên, muốn nhè ra đút cho nàng, bởi vì tiểu thẩm của hắn đút cho tiểu
đệ đệ như thế.
Đỗ Quyên vội vàng dùng tay ngăn trở, xoay mặt trốn qua một bên, vừa
kêu to kháng nghị.
Cửu Nhi cho rằng nàng không thích ăn cái này, tự mình nuốt, lại đổi bốc
đậu phộng đến bóc vỏ.
Ở đây, mọi người ăn vỏ trái cây, vỏ hạt dưa đều tiện tay ném xuống đất,
đợi khách nhân đi lại quét thành một đống, dùng ki hốt rác hốt đổ đi.
Đám trẻ cũng học theo, tùy tay ném vỏ rác, vứt đầy trên giường La Hán.
Đỗ Quyên đau lòng miếng da hổ kia, thầm nghĩ dù cha ngươi là thợ săn,
cũng không chịu nổi ngươi hư hỏng đạp như vậy. Ngươi cho là lão hổ dễ
đối phó như mèo sao?