Cửu Nhi giống cha hắn, thỉnh thoảng hô quát phân công, nghiễm nhiên
cầm đầu đám trẻ. Tuy Lâm Xuân không nhiều lời như vậy, lại rất có chủ ý,
hai người sai sử oa nhi thỏa đáng.
Chơi một lúc, Đỗ Quyên hoán đổi đồ chơi trên tay hai người.
Cái này Cửu Nhi và Lâm Xuân đều hiểu. Cửu Nhi hưng phấn nói: "Ta
chơi, Xuân Nhi chơi. Đỗ Quyên, ngươi không chơi?"
Đỗ Quyên chỉ cười, cũng không thèm để ý.
Cửu Nhi chợt nhớ tới cái gì, trượt xuống giường La Hán, kéo lý chính
gia gia đi vào trong phòng phía đông.
Một hồi công phu, Lâm lý chính xách một cái giỏ lớn ra, nhắm ngay chỗ
trống trên giường La Hán, "hoa" một tiếng đổ ra một đống đồ chơi, từ bàn
ghế đến bát đũa cục đá, cái gì cần có đều có.
Đỗ Quyên nhìn không chớp mắt.
Cái bàn tròn nhỏ kia đường kính chỉ có nửa thước rộng, chân bàn cong
cong hình vòng cung, cho Đỗ Quyên làm ghế nhỏ vừa đúng. Bàn lớn như
vậy, có thể nghĩ được ghế đâu thể nào bỏ túi được, vừa lung linh lại tinh
xảo. Còn có thùng tắm nhỏ, gáo múc nước, chén nhỏ, muỗng nhỏ, chiếc
đũa nhỏ, thậm chí còn có cái cuốc nhỏ và xe trượt tuyết, không gì không
đẹp. Còn có đá da cọp và đá đỏ sậm như máu nhặt được từ dưới sông, cùng
với những đầu gỗ thừa chế ra đủ loại hình dạng...
Cửu Nhi nhiệt tâm nhìn Đỗ Quyên cười nói: "Đỗ Quyên, đều cho ngươi
chơi."
Vừa nghe lời này, Đỗ Quyên rất không có tiết tháo ôm lấy cái bàn nhỏ
không buông.