Vinh Tử và Ngọc Trân đi tới, ngạc nhiên nhìn Hoàng Tước Nhi, khen:
"Tước Nhi thật có khả năng. Nhỏ như vậy đã biết chiếu ứng muội muội."
Đỗ Quyên mặc tã xong, xoay người một cái liền ngồi dậy.
Tinh thần chấn hưng!
Thấy nàng đã sạch sẽ, Vinh Tử vỗ tay muốn ôm nàng.
Ngọc Trân cười vội vàng chen vào phía trước nàng, nói: "Để cho ta ôm
một lúc."
Đỗ Quyên níu lấy Hoàng Tước Nhi, vịn cổ nàng không buông tay.
Thân mình tiểu thư tỷ thấp, đứng bên cạnh nôi thực dễ dàng với tới.
Đợi Hoàng Tước Nhi ôm chặt nàng, nàng liền chỉ ra bên ngoài "ách a"
kêu lên.
Lâm Xuân lập tức nói: "Muội muội muốn đi ra ngoài chơi."
Hoàng Tước Nhi cẩn thận liếc nhìn nãi nãi, đưa tã trên tay cho Lâm
Xuân, ôm lấy Đỗ Quyên đi ra ngoài. Nhìn từ phía sau, thân thể nho nhỏ kia
lắc lắc run run, làm cho người lo lắng không thôi.
Đỗ Quyên lại cười lớn.
Lâm Xuân vội chạy tới nhặt lên một khối tã bẩn của Đỗ Quyên, đối với
Cửu Nhi nói: "Đi, giặt tã đi." Nói xong chạy như bay đuổi theo.
Cửu Nhi cũng đuổi theo, vừa lớn tiếng hỏi: "Ngươi biết giặt tã?"
Lâm Xuân cũng không quay đầu lại đáp: "Tước Nhi tỷ tỷ giặt."
Vinh Tử ở phía sau vội la lên: "Tước Nhi, ngươi ôm Đỗ Quyên làm sao
mà giặt?"