Tình hình này không khiến Hoàng đại nương tự hào, ngược lại cảm thấy
mất mặt mũi, không khỏi nổi trận lôi đình, nhìn theo bóng Hoàng Tước Nhi
mắng: "Tước Nhi, ngươi tìm chết a! Để muội muội rớt vào mương, coi ta
không đánh ngươi. Để tã ở đằng kia, đợi mẹ ngươi buổi chiều giặt."
Hoàng Tước Nhi dừng chân lại, quay đầu nói: "Tã có thỉ, không thể giặt
chung."
Hoàng đại nương nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nghe khẩu khí của cháu gái tựa hồ thường xuyên làm việc này.
Rốt cuộc nàng vì sĩ diện không nhịn được, kêu Đại Nữu đi giúp Hoàng
Tước Nhi.
Hoàng Tước Nhi cũng không muốn người giúp, nàng đặt Đỗ Quyên ngồi
trên một tảng đá lớn, để Lâm Xuân và Cửu Nhi ở bên cạnh đỡ, tự mình cầm
kia hai miếng tã chạy đến bên mương ngồi xổm xuống xát lên.
Đỗ Quyên và Lâm Xuân, Cửu Nhi vui cười không ngừng, vì muốn
Hoàng Tước Nhi nghe xong an tâm.
Đại Nữu đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn tiểu đường muội: sao nàng thích
cười như vậy chứ?
Hoàng Tước Nhi giặt xong, thật nhanh chạy vào viện, vắt tã lên cây sào
trúc phơi đồ rồi mới đi ra ôm Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên không muốn về nhà, chỉ chỉ về cách vách.
Lâm Xuân lập tức nói: "Đi nhà ta chơi."
Hoàng Tước Nhi do dự sợ trong nhà người gọi nàng.
Nếu tìm không thấy, nói không chừng nãi nãi sẽ mắng nàng.