Nói thật dễ nghe, không cần khó khăn, đem đồ ăn dư gom lại, lại đem đồ
ăn trong nhà nấu thêm một lần —— không phải buổi trưa nàng đã làm
những món này sao!
Làm thì làm đi, cuối cùng còn thêm một câu "Đối phó một bữa thôi".
Phí tâm thu xếp như vậy chỉ có thể tính là "đối phó", vậy nếu là không
đối phó nên làm cái gì bây giờ?
Dù trong nhà nàng còn giấu bao nhiêu món ăn thôn quê không nấu cho
bọn họ ăn. Hoàng Lão Thực không biết săn thú.
Nàng tức giận đến cả người phát run, phẫn nộ nhìn một đám người ngồi
bên ngoài mà không biết làm sao: không lẽ nàng xông ra, trước mặt những
người này tranh cãi ầm ĩ một trận với bà bà sao?
Cuối cùng, nàng thẫn thờ đi ra ngoài, không nói tiếng nào vào phòng
bếp.
Hoàng đại nương ngồi nhàn thoại với đám người.
Qua một lát, không khí đã tốt lên.
Cũng đúng thôi, việc hôn nhân không thành là thường có, không đáng vì
việc này mà nổi lửa.
Tiếng nói chuyện phía ngoài rất nhanh đánh thức Đỗ Quyên. Nàng liền
đứng lên, nhìn kỹ chung quanh, thì ra đã về nhà, đang ngủ trên giường.
Hoàng Tước Nhi đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy nàng tỉnh lại, lập tức
cười.
Nàng tiến lên đưa tay sờ đũng quần của nàng, cảm thấy vẫn khô ráo, rất
hài lòng, nhỏ giọng hỏi: "Muốn tiểu tiểu không?"