Hạ Sinh cũng tới hỗ trợ, mắng: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!
..."
Tuy Lâm Xuân và Cửu Nhi bị Lâm Đại Mãnh bắt được, cũng không an
phận, mỗi người ôm lấy một cánh tay của hắn như đang chơi đu dây, chân
đong đưa trong không cũng loạn mắng.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương nghe xong, xấu hổ, giận dữ muốn
chết.
Hôm nay thật quá mất mặt!
Mặc dù là con nít tranh cãi ầm ĩ, nhưng nếu không nghe người lớn nói
qua những lời này, sao có thể nói rõ ràng bài bản như vậy?
Hoàng lão cha nhìn thấy mấy tiểu tử Lâm gia như những con báo nhỏ,
sắc mặt tái xanh.
Bởi vậy có thể thấy được, con trai thật sự rất quan trọng!
Huynh đệ nhiều, đại biểu lực lượng gia tộc lớn, không dễ dàng bị người
khi dễ.
Lâm Đại Mãnh thấy tình hình có chút thất khống, đối với Lâm Đại Đầu
quát: "Đánh tên tiểu tử này!"
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía Thu Sinh.
Bàn tay Lâm Đại Đầu lập tức đánh qua.
Thu Sinh "ngao" một tiếng, vội vàng lao ra cửa.
Chạy đến cửa viện đứng lại, một chân trong một chân ngoài, dáng vẻ sẵn
sàng bôn đào, sau đó quay đầu cao giọng mắng: "Vốn là không biết xấu
hổ..."