ĐIỀN DUYÊN - Trang 487

Hoàng lão cha vội vàng cười nói: "Đúng, đúng. Mỗi nhà đều có một bản

kinh khó đọc."

Lâm Đại Mãnh nói chuyện này như một trò khôi hài, còn nói nhà nhà

đều như vậy, trong lòng hắn dễ chịu hơn. Quả nhiên cảm thấy chuyện
không có gì đáng ngại.

Lại có, những lời Lâm Đại Mãnh nói với Phùng Thị, bất kể là không biết

hay là biết nội tình, đều giữ thể diện của hắn, hơn nữa là vô tình nhúng tay,
vì thế nhẹ nhàng thở ra, nhân cơ hội xuống đài.

Lâm Đại Mãnh cười nói: "Cái gì kinh với không kinh! Đều là con cháu,

tốt xấu gì cứ đánh một trận là xong việc." Nhìn phía Đỗ Quyên, "Ngươi
cũng nên bị đánh!"

Đầu tiên Đỗ Quyên ngạc nhiên, rồi nhìn hắn nhếch miệng cười.

Mặc kệ vì sao hắn ba phải, lời nói đều có dụng ý. Tuy tuổi tác mình

không nhỏ, nhưng trong sơn thôn chưa chắc người ta hiểu đạo lý đối nhân
xử thế như hắn, không bằng thuận thế xuống đài, kết thúc đi!

Một hồi khóc một hồi cười, chính là bản sắc của trẻ con.

Ai ngờ mọi người thấy nàng cười, đều buông một hơi thở dài vỗ tay kêu

lên: "Lại cười ! Lại cười !" Quả thực rất mừng rỡ.

Cười tốt hơn khóc a!

Phượng Cô giòn giã nói: "Ái dà, nàng còn nhỏ như vậy, ai nỡ đánh chứ!

Đỗ Quyên, đều do ca ca không tốt, ca ca phá hư. Tiểu thẩm đánh ca ca,
xem —— "

Hai tay đặt tại bên má Tiểu Bảo, "ba ba" vỗ hai tiếng.

Đang dỗ trẻ em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.