Đồng thời, nàng cũng cảm thấy tiền cảnh không sáng sủa.
Bởi vì người lớn luôn cảm thấy hành vi của tiểu hài tử đều không đứng
đắn, đều là nghịch ngợm. Ngay cả Thu Sinh lớn như vậy, đi ra ngoài bắt cá,
thím Lâm còn nói là hắn tìm cớ đi chơi. Huống chi nàng mới bây lớn, quỷ
mới tin nàng thật muốn nuôi gà.
Mùa hè ngày dài, ăn xong cơm tối trời còn sáng.
Phùng Thị và Hoàng Tước Nhi dọn bát, Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên
ngồi trong sân hóng mát.
Đỗ Quyên tiếp tục sai sử lão cha: "Cha, chẻ củi đi."
Hoàng Lão Thực không làm, nói: "Đã chặt một bó, đủ cho ngày mai rồi."
Đỗ Quyên chu môi nói: "Cha lười."
Hoàng Lão Thực không chút phật lòng, nói: "Lúc này không phải thập
phần vội, mỗi ngày buổi tối ta về chặt cũng thế thôi."
Đỗ Quyên oán thầm: đây căn bản là qua ngày nào hay ngày đó.
Nàng sẽ không buông tha hắn, lại nói: "Trước đây cha không chẻ, tỷ tỷ
nấu cơm làm tay bị thương."
Hoàng Lão Thực ngồi trên ghế đung đưa quạt hương bồ, cười híp mắt
nhìn khuê nữ, không coi lời của nàng ra gì.
Đỗ Quyên bỗng nhiên ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Nhậm thúc cho ta
con thỏ. Ta không lấy."
Hoàng Lão Thực trừng lớn mắt hỏi: "Sao ngươi không lấy?"