ĐIỀN DUYÊN - Trang 53

Lúc đầu, Đỗ Quyên còn mạnh mẽ chống đỡ thường phát ra "y nha" hoặc

là cười a a, để hấp dẫn sự chú ý của Phùng Thị, sợ nàng không chịu đựng
được, té xỉu ở trên núi không trở về được.

Nhưng là, nàng khóc thét lâu như vậy, vừa mệt vừa đói, đại não hỗn

loạn, đã sớm không chịu nổi, chỉ thấy mí mắt không khống chế nổi gục
xuống, cuối và, rốt cuộc rơi vào giấc ngủ mê.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tỉnh dậy, phát hiện đã không ở dã

ngoại, mà đang trong phòng, nằm ở trên giường, trong phòng thắp sáng đèn
dầu, ánh sáng lóe mờ nhạt.

Bên tai một thôn phụ cao giọng quát mắng, nàng bị tiếng mắng này đánh

thức .

Thanh âm kia trung khí coi như đủ, làm cho nàng cảm thấy an tâm: "...

Nấu cơm? Nếu ta chết ở trên núi, ngươi không phải còn muốn đi Diêm
Vương điện đem ta về nhà nấu cơm cho ngươi? Ngươi là người chết sao?
Ngươi chính là khúc gỗ! Chính là cối xay, không đẩy ngươi không chuyển,
đẩy ngươi mới chuyển. Lão mẹ không trở về, ngươi không biết lên núi tìm.
Không tìm cũng thôi, ngươi không biết tự mình nấu ăn. Lão mẹ sinh con,
còn muốn đợi lão mẹ tới nấu cơm..."

Lải nhải ra sức mắng, một giọng nam bất an nói: " Mẹ đứa nhỏ, không

phải là ta không biết ngươi sinh sao? Ta không biết nên không lên núi đón
ngươi..."

Phùng Thị phẫn nộ quát: "Còn không đi nấu nước! Ngươi trừ bỏ ăn thì

biết được chuyện gì?"

Nam nhân nói: "Tước Nhi đang nấu nước. Ta đi gọi mẹ ta đến."

Phùng Thị xoay mặt, chợt thấy Đỗ Quyên tỉnh, vội lại kêu lên: "Ngươi

chờ chút. Đem đứa bé này qua Lâm tẩu tử cho bú sữa. Sữa ta còn chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.