xuống, sợ nàng đói bụng."
Nam nhân vội nói: "Ai! Ta ôm nàng bú sữa trước, xong đi gọi mẹ ta. Chờ
mẹ ta tới, nấu chút nước cơm đút nàng."
Phùng Thị không lên tiếng.
Đỗ Quyên liền bị người ôm dậy, nhìn tới một khuôn mặt thô ráp, ước
chừng hơn ba mươi tuổi. Xuất phát từ thói quen kiếp trước, nàng rất tự
nhiên nhìn hắn nhếch miệng cười.
Ngươi cha thực ngạc nhiên, kêu lên: "Nàng cười ai!"
Lại thấp giọng tiếc hận nói: "Nếu là con trai thì tốt rồi."
Lập tức, Phùng Thị cao giọng nói: "Con trai! Lão nương không phải
chưa từng sanh con trai cho ngươi. Nha đầu không phải là người sao? Nha
đầu cũng là ngươi nuôi ra, lúc đó chẳng phải con ngươi!"
Nam nhân kia ôm Đỗ Quyên, cứ như trốn lao ra cửa phòng, một bên nói
thầm nói: "Nói một câu cũng không được."
Đến bên ngoài, Đỗ Quyên cảm thấy trước mắt bỗng tối đen. Thì ra trời
tối .
Nàng cố không phân tích nhà mới, và với thành viên trong nhà, một lòng
nghĩ muốn đi nhìn ngưòi cho bú sữa, hài tử của bọn họ sinh lúc nào ?
Có phải là Lý Đôn không?