chịu. Cho nên kêu Đỗ Quyên ơẻ lại giữ nhà.
Đỗ Quyên tức giận đến cười, nói: "Ngươi mới bao lớn? Ta và tỷ tỷ lúc
lớn bằng ngươi vậy, đều chưa từng rời núi. Đường núi thật khó đi, không
cẩn thận sẽ tẽ xuống vách núi chết. Không tin ngươi hỏi ông ngoại đi. Cho
nên, ta nói là ngươi ở lại, chờ thêm vài năm, ngươi trưởng thành rồi đi nhà
ông ngoại cũng không muộn."
Hừ, vô luận thế nào lần này nàng cũng muốn rời núi.
Hoàng Ly không lay động, nói: "Tiểu dượng cũng đi. Hắn cõng ta sợ cái
gì."
Đỗ Quyên nói: "Ngươi làm như đi trong thôn sao? Đường núi khó đi như
vậy, leo lên leo xuống lại đi qua rừng. Ngươi muốn mệt chết tiểu dượng
hả?"
Hoàng Tước Nhi thấy 2 muội muội tranh nhau, chủ động nói: "Hai ngươi
đều đi. Ta ở nhà bồi cha."
Đỗ Quyên và Hoàng Ly trăm miệng một lời nói: "Không được!"
Phùng Minh Anh nghe xong, cúi đầu mím môi cười. Lại thấy Phùng
Trường Thuận ngơ ngác, ghé lại gần thấp giọng nói một câu, Phùng Trường
Thuận liền cười văng lên.
Phùng Thị lại không cười, lạnh lùng nói: "Tước Nhi và Ly Nhi không đi.
Đợi sang năm lại đi. Lúc này cho Đỗ Quyên đi thôi."
Hoàng Tước Nhi dĩ nhiên không nói chuyện. Hoàng Ly đặt đôi đũa
xuống, thở phì phò chu môi nói: "Nương bất công! Chuyện gì cũng gọi nhị
tỷ tỷ đi đầu."
Lúc trước bé gái thường oán giận như vậy, Phùng Thị không để ý.