Phùng Thị quét mắt qua ba khuê nữ, không khỏi tươi cười, bả qua tâm tư
lo lắng lúc nãy, nhìn Đỗ Quyên đặc biệt cảm thấy không nỡ, lại dặn dò:
"Nương đi về trước. Các ngươi cũng đừng đùa quá muộn, sớm chút về nhà
ngủ."
Đỗ Quyên vội nói: "Nương, buổi tối chúng ta tắm rửa."
Phùng Thị gật đầu nói: "Ta nấu nước sẵn. Các ngươi chơi một hồi rồi
về."
Phùng Minh Anh cười nói: "Ba người các ngươi siêng năng tắm rửa như
vậy, người khác nghe sẽ nói phá sản. Tối qua đã tắm, đêm nay lại tắm?"
Hoàng Ly kêu lên: "Muốn tắm!"
Đỗ Quyên cười nói: "Tiểu di, trời lạnh tắm một cái lên giường ngủ, trên
người ấm áp đâu, sẽ ít bệnh hơn. Ngươi đừng ngại phiền. Trong nhà có
thùng gỗ tốt mà không dùng, thật là lãng phí."
Phùng Minh Anh gật đầu nói "Ta cũng thường tắm", lại ngạc nhiên nhìn
Phùng Thị hỏi: "Đại tỷ kỹ tính như vậy, sao dung túng các ngươi như thể?
Chịu bỏ ra củi lửa."
Phùng Thị không sao nói: "Củi do các nàng chặt, ta không quản."
Kỳ thật ban đầu nàng cũng mắng qua nhưng Đỗ Quyên không nghe. Sau
này thành quen.
Khuê nữ từng ngày từng ngày lớn lên, bộ dạng như hoa, nàng không thể
nuông chiều, chẳng lẽ ngay cả tắm rửa cũng không cho? Lại nói, củi lửa
đích thật do tỷ muội các nàng chặt.
Nàng thấy rõ ràng ba khuê nữ nhà mình không giống với những bé gái
khác trong thôn, mà như tiểu thư thế gia. Đánh răng tắm rửa, mặc quần áo,