ăn cơm, thập phần chú ý thể diện, không phải là có ăn có mặc là xong. Trên
mặt cũng tự hào.
Nghèo thì nghèo!
Hừ, người khác không phục, còn không học được đâu!
Thôn này, khuê nữ nhà ai xuất sắc như ba khuê nữ nhà nàng?
Phùng Trường Thuận thấy cuộc sống của khuê nữ luôn khổ tâm đã khá
lên, trong lòng cũng cao hứng, liền đối với Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi
nói: "Ly Nhi đừng làm khó. Tước Nhi ở nhà bồi muội muội, đều là trẻ
ngoan. Ông ngoại kêu bà ngoại các ngươi mua chút hàng tốt cho các ngươi
làm xiêm y. Đợi lúc mẹ ngươi trở về, mua chút điểm tâm ngon cho các
ngươi ăn."
Hoàng Ly liền nũng nịu nịnh nọt nói: "Ông ngoại tốt! Ông ngoại là tốt
nhất!"
"Phốc!" Đỗ Quyên phun ra cười.
Hoàng Tước Nhi, Phùng Thị và Phùng Minh Anh đều cười rộ lên.
Cả nhà liền nói tiểu nha đầu này biết làm nũng, so với Đỗ Quyên năm đó
chỉ có hơn chớ không kém. Hoàng Lão Thực sủng ái nàng nhất, muốn đòi
mạng cũng cho.
Nói giỡn một hồi, Phùng Thị đi về trước.
Tỷ muội Đỗ Quyên ở nhà tiểu di chơi một hồi mới tay cầm tay về nhà.
Vào viện, nhìn thấy phòng bếp đèn sáng, Hoàng Ly liền buông tay Đỗ
Quyên ra, bính bính khiêu khiêu chạy tới, la lớn: "Nương, chúng ta trở lại."
"Ai!"