Lâm gia làm bộ giường này, nếu tính tiền công ít nhất phải ba bốn lượng
bạc. Nhưng bọn họ đâu cần tính toán nhỏ nhặt như vậy, huống hồ Nhậm
Tam Hòa còn dạy Lâm Xuân và Cửu Nhi, tình cảm cũng lớn.
Hoàng đại nương cả giận nói: "Ngươi không có tiền, nói với ta, mang ba
con gà đến, nhị thúc ngươi còn không giúp ngươi làm?"
Đỗ Quyên nghe xong thực khinh bỉ, đây là rõ ràng gài thân nhân chặt
người quen.
Thật phải mời nhị thúc đến cửa, ba con gà khẳng định không đủ, còn
không biết há mồm cần phải bao nhiêu tiền đâu.
Bởi vậy nói: "Ta có gọi nhị thúc hỗ trợ đánh thùng, nãi nãi nói nhị thúc
không rảnh. Kéo vài ngày, ta mới tìm mẹ nuôi."
Hoàng đại nương cậy mạnh nói: "Đánh một cái thùng thì không rảnh.
Ngươi muốn đánh hai cái giường, còn có rất nhiều thứ khác, ta khẳng định
kêu hắn gác những việc khác qua một bên."
Kỳ thật lý do chân chính là: đánh một cái thùng, đều là huynh đệ sao
không biết xấu hổ đòi tiền công, đương nhiên nàng từ chối. Nếu làm hai cái
giường và thật nhiều dụng cụ, vậy thì có thể tính tiền công. Đại nhi tử cũng
ngượng ngùng không thể không cho.
Đỗ Quyên khi đó đã sáu tuổi, miệng nhỏ phá lệ lưu loát, bùm bùm nói:
"Nãi nãi sợ chúng ta không trả tiền công làm thùng đi? Đánh rất nhiều thứ
thì đễ tính tiền công. Nhưng mà nhà ta vẫn không trả nổi. Đánh rất nhiều
thứ mà chỉ đưa ba con gà, sợ nhị thúc không bằng lòng đâu, mất công lại
chậm trễ nhiều ngày công. Mẹ nuôi ta đau lòng ta, mới đòi một ít tiền công,
kêu trong nhà giúp ta làm giường."
Hoàng đại nương thấy nha đầu kia nói chuyện một điểm không cãi được,
lần nữa tức giận đến ngực đau.