Phùng Thị vẫn không lên tiếng.
Đỗ Quyên trơ mắt nhìn mình bị ném vào trong hố Lâm Đại Đầu đào
nhưng không còn cách nào.
Mới một hồi công phu, vợ Đại Đầu tới.
Nàng tựa hồ đi quá mau, vào cửa phòng vừa thở vừa nói: "Hoa Nhi đói
hỏng đi?"
Phùng Thị nghe xong ngượng ngùng, nói: "Làm khó tẩu tử đến. Yêu,
Xuân Nhi cũng ôm tới! Còn chưa ăn điểm tâm đi? Mau ngồi xuống nói
chuyện."
Vợ Đại Đầu ngồi xuống trên ghế cạnh đầu giường, vừa cười nói: "Vội
vàng ăn một chén. Đại Đầu nói ngươi không xuống sữa, Hoa Nhi đói bụng
đến khóc. Ta nghe xong không yên lòng, vội qua đây. Đem Xuân Nhi đến,
cho 2 đứa bú luôn đỡ mất công."
Đỗ Quyên nghe xong không còn lời gì để nói. Nàng khóc lúc nào chứ?
Khẳng định là Lâm Đại Đầu mở to mắt nói dối!
Phùng Thị cũng sửng sốt, vội nói: "Đứa nhỏ này thực ngoan, từ tối qua
đến sáng nay một tiếng cũng không nói ra. Đại Đầu ca cũng thật là, hối
thúc ngươi như vậy, hại ngươi điểm tâm cũng chưa ăn xong."
Vợ Đại Đầu ước chừng hiểu tâm tư của nam nhân nhà mình, không khỏi
đỏ mặt, vội chuyển hướng nói: "Đợi ta trở về ăn thêm. Đến, đem Hoa Nhi
cho ta, ta đút nàng."
Nói xong, sớm vén vạt áo lên, đem bộ ngực lộ ra.
Đỗ Quyên bị Phùng Thị ôm dậy, đưa cho vợ Đại Đầu.