Đồng thời, nàng cũng thấy rõ tiểu hài tử trong lòng nàng: tóc đen huyền,
mắt đen, trán rộng, mi cong lông thẳng, mũi, miệng đều lớn nhỏ thích hợp,
màu da không thật trắng, má bầu bầu, nhìn thập phần đáng yêu.
Đây chính là tiểu Lâm Xuân.
Đỗ Quyên tìm vui trong đau khổ, nhìn Lâm Xuân cười.
Lâm Xuân tựa hồ đối với Đỗ Quyên cũng thực hứng thú, từ cái nhìn đầu
tiên thấy nàng đã nhìn thẳng không buông. Mẹ nó xoay mặt hắn bú sữa, hắn
không ăn, chỉ lo nhìn Đỗ Quyên.
Vợ Đại Đầu ngạc nhiên nói: "Đứa bé này bị làm sao?"
Làm sao không biết, chỉ biết tiểu Lâm Xuân hoàn toàn bị Đỗ Quyên hấp
dẫn. Thấy nàng vẫn cười, bỗng nhiên vươn tay nhỏ ra, sờ mặt nàng.
Đỗ Quyên vội vươn tay nhỏ ra, so móng vuốt chim không lớn hơn được
bao nhiêu, ngăn trở, cười nói: "Tiểu tử, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu
không?"
Y y nha nha , tiểu Lâm Xuân đương nhiên không hiểu, bất quá hắn hưng
phấn cười, cầm lấy tay Đỗ Quyên dùng sức lay động, khóe miệng nhỏ một
chuỗi chất lỏng trong suốt.
Hắn đã sáu tháng, sức lực rất lớn, nắm làm đau Đỗ Quyên.
Thấy hắn ha hả cười vui vẻ, Đỗ Quyên bỗng nhiên giật mình, một tay
còn lại vội vàng tránh ra, đưa cái "OK" thế, đến trước mắt hắn.
Lâm Xuân ngừng lại không động, lẳng lặng nhìn tay kia.
Đỗ Quyên cảm thấy có vấn đề, vội thu "OK", lại duỗi hai đầu ngón tay
ra, khoa tay múa chân đưa cái thể thắng lợi lên, sau đó trừng lớn mắt nhìn
Lâm Xuân, hi vọng hắn cho chút phản ứng.