Lâm Xuân cũng không khách khí, đi tới bốc một miếng từ trong bát đặt
trên bàn ăn, "Thơm quá, lại giòn. Thím làm thật ngon!"
Phùng Thị cười nói: "Không phải ta, là Đỗ Quyên chiên, bột mì là Tước
Nhi nhào."
Nụ cười của nàng có chút xấu hổ, không biết nên tự hào hay nên hổ thẹn.
Khuê nữ có thể làm nàng đương nhiên tự hào. Chỉ là mình lớn tuổi rồi,
chuyện trong nhà lại chen tay không được, nên có chút hổ thẹn.
Lâm Xuân nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, cười nói: "Các nàng có thể làm,
cũng là thím dạy tốt. Mỗi nhà đều có khuê nữ, chỉ có khuê nữ của thím giỏi
hơn người khác."
Lời này cào trúng chỗ ngứa của Phùng Thị, nhất thời mặt mày nàng hớn
hở, "Ta dạy được cái gì chứ. Ngươi dạy Đỗ Quyên nhận được chữ cũng là
đối với các nàng tốt. Nhận được chữ đến cùng không giống với. Không như
chúng ta, một người quê mùa ..."
Nàng cao hứng nói năng lộn xộn.
Đỗ Quyên nhướn mày nhìn Lâm Xuân, vẻ mặt trêu tức.
Lâm Xuân bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, vội quay đầu nói: "Thím, ta
đi trước."
Phùng Thị vội nói: "Đi hả? Lần sau lại đến. Ngày mai thím làm đậu hủ,
Đỗ Quyên nói muốn nấu ngũ vị hương lá trà. Đến ăn a!"
Lâm Xuân cao giọng đáp ứng "Dạ", vội vàng đi.
Đỗ Quyên thấy hắn đi mà tinh thần vẫn còn trong trạng thái tự hào phấn
khởi, cùng Hoàng Tước Nhi liếc nhau, đều mím môi cười trộm.