Hoàng Ly như cũ nhìn không khí trước mặt, tựa như nhìn quả bầu mà vẽ
ra chiếc gáo trả lời: "Gia gia, nãi nãi! Đây là cá chúng ta chia được, chọn
con lớn hiếu kính gia gia nãi nãi."
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Lúc này không thể nói như vậy."
Hoàng Ly khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy phải nói như thế nào?"
Đỗ Quyên nói: "Ngươi nói là: 'Gia gia, nãi nãi! Nhà chúng ta không có
con trai, đại tỷ và nhị tỷ ta còn giỏi hơn con trai, vớt cá đến hiếu kính gia
gia và nãi nãi. Cha ta nói, con gái cũng có thể gánh nửa bầu trời.' "
Hừ! nàng muốn cho gia gia nãi nãi hiểu rõ: cá là cháu gái nhà đại nhi tử
bắt được. Đừng có ăn đồ của cháu gái, còn ghét bỏ cháu gái không tốt. Tiểu
Bảo ca ca đều lớn như vậy, cũng không thấy hắn làm được gì, gia gia nãi
nãi dựa vào đâu mà thiên vị hắn?
Hoàng Ly lập tức lĩnh ngộ, liên tục gật đầu.
Nàng còn nhỏ nhưng hiểu được gia gia nãi nãi trọng nam khinh nữ, đã
sớm một bụng bất mãn, nhìn thấy Tiểu Bảo ca ca và Tiểu Thuận đệ đệ đặc
biệt không vừa mắt.
Lập tức, nàng không cần rổ, cầm con cá vui vẻ chạy đi.
Dọc theo đường đi, phàm gặp người hỏi, đều đáp như nhau: "Đại tỷ và
nhị tỷ ta lưới cá, hiếu kính gia gia và nãi nãi ."
Mọi người đều khen khuê nữ Hoàng gia giỏi giang và hiểu chuyện.
Đến nhà Hoàng lão Nhị, mọi người đang ăn cơm. Hoàng Ly đem lời Đỗ
Quyên dạy nói rõ ràng.
Hoàng đại nương rất cao hứng, mặc kệ cháu gái có cái gì đều không
quên gia gia nãi nãi. Điểm ấy nàng đặc biệt vừa lòng.